GIÁO DỤC CHO CON VỀ AN TOÀN THỰC PHẨM VÀ NHIỀU THỨ KHÁC
GIÁO DỤC CHO CON VỀ AN TOÀN THỰC PHẨM VÀ NHIỀU THỨ KHÁC
Đôi khi mình cũng như nhiều bà mẹ khác, thấy con ăn bẩn, ngậm tay, ăn các thứ không đảm bảo an toàn, nghịch ngợm... là sẽ la, quát, mắng... nhằm ngăn hành động của con lại. Nhưng nói chung việc làm của mình chỉ có tác dụng lúc đó, lần sau con lại đâu đóng đấy, và lại điệp khúc la hét, mệt mỏi cả mẹ lẫn con.
Gần đây mình không áp dụng cách thức đó nữa; khi nhận thấy con đã lớn rồi, có suy nghĩ khá độc lập, biết lí lẽ, biết đúng, sai... và đặc biệt là 1 lần tình cờ nghe thấy con bảo "không được đi đâu 1 mình kẻo bị bắt đi Trung Quốc đấy", mình tò mò hỏi con và đoán ở lớp các cô giáo có dạy gì đó nên con rất nghiêm túc ghi nhớ điều này
Thế là, để dạy con về an toàn thực phẩm và nhiều thứ khác, mình đọc hoặc kể cho con nghe những câu chuyện nhỏ, tóm tắt lại từ những điều báo chí viết hàng ngày hoặc "tự sáng tác" Để con không ngậm tay, mình cho con xem rất nhiều ảnh giun, bụng bị giun, cảnh các bác sĩ cấp cứu trẻ con bị giun..
Để con không ngậm tăm, mình đã cho con xem bài báo điểm tin ở Group, cho con nhìn thấy cảnh tăm đâm thủng cả ruột bạn nhỏ và dặn con không lặp lại việc đó; 2 mẹ con thống nhất sẽ dùng chỉ nha khoa thôi.
Với món thạch, mẹ không cho ăn nhưng ở lớp thỉnh thoảng liên hoan vẫn có; mình kể cho con nghe câu chuyện thương tâm về cái chết do ăn thạch. Con nghe rất chăm chú xong bảo mẹ "Nhưng con ăn cẩn thận lắm mẹ ạ, đầu tiên con bóc vỏ ra, con cắn từng tí một..." (mô tả quy trình rất chi là cẩn trọng :D) Thấy chưa thuyết phục được con, cuối cùng mẹ chốt hạ "Con biết không, có 2 lí do để mẹ khuyên con ko nên ăn thạch, 1 là dù con rất cẩn thận, vẫn có thể có lúc nào đó con nhỡ tay làm chui tọt miếng thạch to vào cổ họng và mắc kẹt lại, ko cứu nổi; 2 là thạch làm từ những hóa chất cực bẩn và độc hại con ạ, trong đó có cả những thứ rất độc từ Trung Quốc nhập về, nếu ăn vào sẽ sinh bệnh tật, ốm đau". Nghe mẹ nói thêm chuyện bẩn, độc, cuối cùng con gật đầu đồng thuận là không ăn nữa.
Vấn đề nước bẩn, con đề nghị và mẹ đã tự sáng tác cho con 1 câu chuyện về 1 bạn nhỏ không nghe lời ông bà, ra ao nghịch nước bẩn, ngã xuống ao suýt chết đuối rồi nước bẩn làm lở loét cả người ra...
Tương tự thế, mẹ cũng sáng tác thêm về 1 bạn nhỏ nghịch bật lửa làm bỏng tay; 1 bạn nhỏ nghịch dây điện bị giật đen thui cả người...
Các câu chuyện này là thói quen trò chuyện của mẹ và con khi con bắt đầu leo lên xe máy để mẹ đưa đi học. Cứ xe chuyển bánh là mẹ kể, tới cổng trường con thì vừa kết thúc. Chưa tới 5p nhưng con hào hứng lắm và mẹ cũng vui vì thấy phần nào có tác dụng để giáo dục con.
Giờ XH đang rất là loạn, mọi giá trị cứ lộn tùng phèo hết cả; từ đạo đức, lối sống, tới chuyện cụ thể ăn, uống, sinh hoạt...Muốn thay đổi khó vô cùng, nhưng không phải là không thể. Mình vẫn tin là nếu nỗ lực, cố gắng, dạy dỗ và giáo dục con cái thật tốt, mấy chục năm nữa chính các con sẽ khiến bộ mặt của XH đổi thay.
-sưu tầm trên mạng-
Đôi khi mình cũng như nhiều bà mẹ khác, thấy con ăn bẩn, ngậm tay, ăn các thứ không đảm bảo an toàn, nghịch ngợm... là sẽ la, quát, mắng... nhằm ngăn hành động của con lại. Nhưng nói chung việc làm của mình chỉ có tác dụng lúc đó, lần sau con lại đâu đóng đấy, và lại điệp khúc la hét, mệt mỏi cả mẹ lẫn con.
Gần đây mình không áp dụng cách thức đó nữa; khi nhận thấy con đã lớn rồi, có suy nghĩ khá độc lập, biết lí lẽ, biết đúng, sai... và đặc biệt là 1 lần tình cờ nghe thấy con bảo "không được đi đâu 1 mình kẻo bị bắt đi Trung Quốc đấy", mình tò mò hỏi con và đoán ở lớp các cô giáo có dạy gì đó nên con rất nghiêm túc ghi nhớ điều này
Thế là, để dạy con về an toàn thực phẩm và nhiều thứ khác, mình đọc hoặc kể cho con nghe những câu chuyện nhỏ, tóm tắt lại từ những điều báo chí viết hàng ngày hoặc "tự sáng tác" Để con không ngậm tay, mình cho con xem rất nhiều ảnh giun, bụng bị giun, cảnh các bác sĩ cấp cứu trẻ con bị giun..
Để con không ngậm tăm, mình đã cho con xem bài báo điểm tin ở Group, cho con nhìn thấy cảnh tăm đâm thủng cả ruột bạn nhỏ và dặn con không lặp lại việc đó; 2 mẹ con thống nhất sẽ dùng chỉ nha khoa thôi.
Với món thạch, mẹ không cho ăn nhưng ở lớp thỉnh thoảng liên hoan vẫn có; mình kể cho con nghe câu chuyện thương tâm về cái chết do ăn thạch. Con nghe rất chăm chú xong bảo mẹ "Nhưng con ăn cẩn thận lắm mẹ ạ, đầu tiên con bóc vỏ ra, con cắn từng tí một..." (mô tả quy trình rất chi là cẩn trọng :D) Thấy chưa thuyết phục được con, cuối cùng mẹ chốt hạ "Con biết không, có 2 lí do để mẹ khuyên con ko nên ăn thạch, 1 là dù con rất cẩn thận, vẫn có thể có lúc nào đó con nhỡ tay làm chui tọt miếng thạch to vào cổ họng và mắc kẹt lại, ko cứu nổi; 2 là thạch làm từ những hóa chất cực bẩn và độc hại con ạ, trong đó có cả những thứ rất độc từ Trung Quốc nhập về, nếu ăn vào sẽ sinh bệnh tật, ốm đau". Nghe mẹ nói thêm chuyện bẩn, độc, cuối cùng con gật đầu đồng thuận là không ăn nữa.
Vấn đề nước bẩn, con đề nghị và mẹ đã tự sáng tác cho con 1 câu chuyện về 1 bạn nhỏ không nghe lời ông bà, ra ao nghịch nước bẩn, ngã xuống ao suýt chết đuối rồi nước bẩn làm lở loét cả người ra...
Tương tự thế, mẹ cũng sáng tác thêm về 1 bạn nhỏ nghịch bật lửa làm bỏng tay; 1 bạn nhỏ nghịch dây điện bị giật đen thui cả người...
Các câu chuyện này là thói quen trò chuyện của mẹ và con khi con bắt đầu leo lên xe máy để mẹ đưa đi học. Cứ xe chuyển bánh là mẹ kể, tới cổng trường con thì vừa kết thúc. Chưa tới 5p nhưng con hào hứng lắm và mẹ cũng vui vì thấy phần nào có tác dụng để giáo dục con.
Giờ XH đang rất là loạn, mọi giá trị cứ lộn tùng phèo hết cả; từ đạo đức, lối sống, tới chuyện cụ thể ăn, uống, sinh hoạt...Muốn thay đổi khó vô cùng, nhưng không phải là không thể. Mình vẫn tin là nếu nỗ lực, cố gắng, dạy dỗ và giáo dục con cái thật tốt, mấy chục năm nữa chính các con sẽ khiến bộ mặt của XH đổi thay.
-sưu tầm trên mạng-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét