Thứ Tư, 20 tháng 5, 2015

3 Nhóm lỗi sai mà cha mẹ nào cũng mắc khi nuôi con

Mẹ bầu thường áp tai nghe vào bụng và mở nhạc cổ điển cho con nhưng sự thật là thai nhi không nghe thấy gì cả.

20 năm làm việc trong ngành giáo dục, TS Vũ Thu Hương - Giảng viên khoa Giáo dục Tiểu học, Đại học Sư phạm Hà Nội đã tiếp xúc với nhiều phụ huynh và nhận thấy một đặc điểm chung là "cha mẹ thường có suy nghĩ, mình đã dạy con rất nhiều, mình đã chăm con rất cẩn thận, tại sao nó... thế này, tại sao nó... thế kia. Nhưng không phải đâu, cha mẹ là số phận của con cái, chắc chắn chúng ta đã sai ở đâu đó". 3 nhóm lỗi sai của cha mẹ khi chăm sóc, nuôi dạy con dưới đây được cô giáo Vũ Thu Hương tổng kết từ kinh nghiệm thực tế quan sát để cha mẹ cùng đọc và suy ngẫm.
1. Lỗi sai của cha mẹ trước và sau khi sinh con, nuôi con nhỏ
- Không chuẩn bị trước tư tưởng và tâm lý có con (các bố mắc lỗi này rất nhiều). Hoặc có chuẩn bị nhưng không đọc sách và tìm hiểu các kiến thức cần biết từ trước khi mang thai. Tư tưởng "trời sinh voi, trời sinh cỏ", "lớn lên nó biết"... in đậm trong tâm trí cha mẹ làm cha mẹ vô tư mắc phải lỗi này.
- Không học trước hoặc đọc sách về chăm sóc bà bầu và thai nhi, thi nhau uống sữa bầu mà quên đi các thức ăn cần thiết khác, nghe theo kinh nghiệm của các bà, các cô đi trước, lời rỉ tai của bạn bè mặc dù chưa kiểm chứng.
Ví dụ, áp cái tai nghe vào bụng, thực sự thai nhi không nghe thấy gì cả. Việc áp tai đó chỉ truyền sóng âm và sẽ gây bất an cho thai nhi. Điều cần thiết để thai nhi phát triển tốt không phải là nghe nhạc thính phòng giao hưởng mà là tâm trạng thư thái dễ chịu của người mẹ. Vì thế, nghe nhạc là mẹ nghe và nghe theo sở thích của chính mẹ, dĩ nhiên là trừ dòng nhạc quá kích động.
nghe-nhac_1432004761.jpg
Điều cần thiết để thai nhi phát triển tốt không phải là nghe nhạc thính phòng giao hưởng mà là tâm trạng thư thái dễ chịu của người mẹ.
- Không chuẩn bị trước kiến thức chăm sóc gái đẻ và trẻ sơ sinh. Việc ăn uống kiêng khem, giữ gìn quá kỹ lưỡng nhiều khi là nguyên nhân gây bệnh cho cả trẻ và mẹ. Mặc dù đây là kinh nghiệm của các bà, các cô đi trước nhưng không phải lúc nào cũng đúng.
Ví dụ, gái đẻ bị "cấm" tắm trong cả tháng trời thì không những gây ức chế, khó chịu cho mẹ, có thể sinh bệnh mà còn tạo tâm lý cho bệnh căng thẳng sau sinh thêm trầm trọng. Ngoài ra, vi khuẩn tích lũy do mẹ không tắm dễ dàng truyền sang con, làm suy yếu hệ miễn dịch của con.
Cùng với đó, sau khi sinh, hai mẹ con bị "nhốt" vào phòng ấm áp và kín gió. Chính điều này làm cho trẻ bị suy yếu khả năng miễn dịch bởi vì làm quen từ từ với môi trường là tạo khả năng miễn dịch tốt nhất. Ngay từ khi mới ra đời, cứ giữ mãi trong môi trường ấm áp, tuyệt vời sẽ làm trẻ quen và sau này ra ngoài sẽ càng dễ bị bệnh.
- Tin sái cổ vào quảng cáo của các công ty thực phẩm chức năng, cho con uống thuốc vô tội vạ mà không hỏi các chuyên gia y tế. Đến khi thận của con yếu, con xảy ra chuyện lại than khóc là trời đất ơi, sao khổ thế?
- Luôn nghĩ trẻ như một cái máy nghiền thức ăn. Nếu trẻ không ăn thì sẽ bị "chết" ngay hôm sau. Đồng thời yêu cân nặng hơn sức khỏe của con, định nghĩa con béo là con khỏe. Vì thế, nhồi con ăn như nhồi con vịt trước khi ra chợ bán. Không quan tâm cách con ăn có tạo sức khỏe cho con không, có gây hại gì cho con không mà chỉ quan tâm là hôm nay đã nhồi được cho con mấy bữa, mấy bát.
- Không coi con là sinh vật, có nhu cầu ăn uống và khả năng tiếp nhận thức ăn có giới hạn. Cho con ăn quá nhiều bữa, quá nhiều đồ bổ. Tâm niệm là con mình sinh ra đã ghét ăn, không ép ăn là không ăn. Đây là tư tưởng vô cùng phản khoa học. Từ tư tưởng này, ép con ăn thật lực chính là đã phá hỏng đi hệ tiêu hóa của con và tạo cho con bệnh chán ăn. Căn bệnh này đã giết chết vô cùng nhiều người trên thế giới, đặc biệt là giới người mẫu.
- Không cho con chơi cát, chơi thể thao. Con tích lũy năng lượng rất nhiều do được bồi dưỡng thật lực nhưng không có các hoạt động để xả ra. Khi con dư năng lượng, nghịch phá trong nhà thì lại kết tội là con nghịch quá, phá quá và đánh mắng con.
- Luôn là tín đồ của các thiết bị điện tử. Chúng ta gọi ti vi là vô tuyến (nghĩa là không dây và truyền thông tin qua sóng), điện thoại cũng không dây… như vậy các thiết bị điện tử chính là các thiết bị thu phát sóng. Sống trong môi trường toàn sóng điện từ, chắc chắn não trẻ sẽ bị ảnh hưởng. Gia đình nào bật ti vi hoặc sử dụng điện thoại nhiều thì não trẻ càng dễ bị tổn thương.
- Đây là "tội" của các bố khi coi việc dạy bảo và chăm sóc con cái là của các mẹ. Nếu các mẹ làm không tốt là do các mẹ quá kém cỏi. Việc của bố là đi kiếm tiền về (có thể đưa hoặc không đưa cho mẹ), và đi chơi, nằm khểnh. Điều này làm tăng cường ức chế của mẹ và con càng dễ bị ăn đòn.
- Thấy con dễ thương nên chụp ảnh khỏa thân của con rồi khoe khắp nơi, đặc biệt là trên facebook. Đến khi con bị hại thì lúc đó lại đổ lỗi cho kẻ xấu mà quên rằng mình đã tiếp tay cho kẻ xấu hại con mình.
2. Lỗi sai của cha mẹ khi hướng bé hình thành tính cách, nhân cách
- Coi thường trẻ, luôn nghĩ trẻ vài tháng tuổi là sinh vật yếu ớt, không thể tự lo được và không có ý thức dạy trẻ. Đáng ra trẻ biết ngồi là phải dạy bốc ăn rồi. Từ đó nâng cao dần kỹ năng sống của trẻ, làm trẻ thêm bận rộn và sẽ ít thời gian phá phách.
- Trẻ mới é lên một cái là lao ngay ra, “mẹ thương, bố thương”, làm cho trẻ cảm thấy mình thật "đáng thương". Điều này hình thành tâm lý thích gây gổ để cha mẹ vỗ về. Đây là tiền đề của tính ăn vạ.
- Ôm ấp con suốt ngày. Ôm ấp nhiều quá tạo cho con tâm lý vỏ bọc. Con cảm thấy yên ổn, an tâm khi nằm trong vỏ bọc. Nhưng nếu mẹ đi vắng hoặc phải đi học thì bé bị quẳng ra ngoài vỏ bọc và đương nhiên sẽ hoảng sợ. Điều này sẽ tạo ra tâm lý thiếu tự tin ở trẻ. Vì thế, hãy để cho con yên nếu như nó đang không có chuyện gì xảy ra.
- Luôn nghĩ rằng trẻ hiểu 100% những gì bố mẹ dạy bảo và… dạy liên tục bằng lời. Trẻ dưới 2 tuổi khả năng nghe hiểu rất kém. Các trẻ sẽ không hiểu tại sao lại bị mẹ quát mắng ầm ầm. Trẻ chỉ sợ vì tiếng động, lời quát chứ ý nghĩa của câu nói thì không hiểu được.
- Rất thương xót con, không muốn con bị phạt, tội lắm… nhưng lại thấy cho con ăn đòn là bình thường. Xúc phạm nhân cách của con, đánh con, có thể gây tổn thương cho con thì không sao nhưng phạt không cho con đi chơi thì thật quá đáng, quá tệ. Từ tâm lý này, cha mẹ vừa dạy con không hiệu quả (không phạt mà) vừa làm con bị tổn thương liên tục vì đòn roi và quát mắng.
om-ap-con_1432004777.jpg
Ôm ấp nhiều quá tạo cho con tâm lý vỏ bọc.
- Làm nhiều hành vi "bậy bạ" và nghĩ đơn giản là con chưa biết gì. Khi con học theo thì đánh mắng nó. Bắt con chào trong khi bản thân lại không chào con. Con không chào thì quát mắng con ầm ầm. Nói tục thoải mái nhưng con… đương nhiên không được nói tục. Vứt rác lung tung khắp phổ nhưng con mà ném rác ra nhà là mắng.
- Luôn có suy nghĩ là "con còn bé, biết gì mà dạy". Dĩ nhiên là con chưa biết thì phải dạy cho biết. Nhưng dạy con phải dạy từ các hành vi sống của mình, từ các luật lệ nhỏ nhưng nghiêm túc của gia đình chứ không phải roi vọt. Con càng nề nếp sớm càng ngoan và dễ dạy.
- Không dứt khoát và nói không làm. Dọa con thì rất khiếp đảm nhưng không dám thực hiện. Vài lần con bắt thóp, chả sợ gì cái lời dọa nạt đó. Khi con hư như vậy thì kết tội con lì lợm và kết cục là con vẫn bị ăn roi.
- Hay lôi ma quỷ, các chú công an, các ông bà già ra dọa con... làm cho con cảm thấy thế giới thật đáng sợ. Điều này xảy ra thành lệ luôn mà các cha mẹ vẫn thắc mắc tại sao con thiếu tự tin?
- Nói dối như cuội. Luôn có suy nghĩ con nó bé, nó chả nhận ra lời nói dối đâu. Thế là nói dối thoải mái và đến lúc con bắt chước thì lại đánh, mắng con là "đồ dối trá".
- Không đọc truyện cho con, không kích thích con đọc sách. Đến khi con lười đọc sách thì lại mắng con.
- Cáu gắt vì các vấn đề khác trong cuộc sống và dồn cơn tức giận lên con. Con hoàn toàn không có lỗi nếu bố mẹ cãi nhau hoặc sếp trách móc mẹ.
3. Lỗi sai của cha mẹ khi con đi học
- Tống con đến trường mầm non đột ngột. Từ lúc sinh ra con đã quen với môi trường gia đình và luôn có người bảo trợ, tự dưng bị tống cổ đến nơi xa lạ với hàng đống người xa lạ. Thế nhưng, khóc và ốm thì rõ là con hư rồi. Việc chuẩn bị tâm lý cho con đi trẻ không được bố mẹ quan tâm mà còn gọi đi trẻ là "đi bộ đội".
-. Nghĩ "giao việc nhà cho con là bóc lột sức lao động của con", vì thế, không giao việc nhà cho các con, không yêu cầu con giúp đỡ mọi người. Đến khi con ích kỷ thì lại mắng con, xúc phạm nhân cách của con.
- Giao việc nhà thì trả lương cho con. Đến lúc con lớn lên, làm việc gì cũng đòi trả lương thì lại mắng con. Đến khi con sống ích kỷ, không thích cống hiến cho cộng đồng thì lại mắng con.
- Quá thích thành tích. Cứ nghe các công ty giáo dục quảng cáo cái gì thông minh, cái gì sớm là thích vô cùng và cho con theo mà chẳng cần biết nó có gây hại gì cho con không. Đây cũng chính là lý do cho con uống quá nhiều sữa trong khi cơ thể con người cần đầy đủ các chất, không quá nhiều và không quá ít. Nếu chỉ tập trung vào một món thì sẽ bị dư thừa một số chất và thiếu hụt một số chất. Điều này là lý do trẻ bị suy dinh dưỡng thiếu cân, hoặc béo phì. Cả hai bệnh này đều nguy hiểm với sức khỏe của trẻ.
- Không dạy con các quy tắc ứng phó với các tình huống nguy hiểm. Con phải luôn biết trước mọi thứ và cần có kỹ năng thành thục về việc này để khi xảy ra sự cố là tự con xử lý tốt luôn. Tầm tuổi học những điều này nên từ 3 tuổi.
- Bắt con vui vẻ, hòa đồng với mọi người mà không dạy con các nguyên tắc tự bảo vệ bản thân khỏi nạn xâm hại, bắt cóc, lạm dụng. Đến khi xảy ra chuyện rồi thì lúc đó lại bao biện và đổ lỗi cho kẻ đã làm hại con mình.
ghen-ty-8193-1432005382.jpg
So sánh con với người khác khiến con nghĩ rằng bố mẹ ghét con, thất vọng vì con nên sinh tính 'cùn' ở trẻ.
- Ép con học trước. Luôn nghe lời rỉ tai của các bạn bè, cứ ép con học làm cho con sợ học trước khi vào lớp. Thuê người dạy con học đọc, học viết để đem khoe mà chẳng quan tâm là tâm lý và trí não của con bị ảnh hưởng thế nào về chuyện học trước này.
- Không tìm hiểu trước về trường, lớp tiểu học. Đến khi con đổi cấp từ mầm non lên tiểu học mà không quen thì đánh mắng con.
- Không dạy con cách tự thức dậy sớm vào buổi sáng. Sáng nào cũng hò hét con dậy, con dậy muộn thì lại mắng con.
- Không giáo dục "việc học là việc của con, là quyền lợi và nghĩa vụ của con". Luôn nhắc nhở con học bài nên con không có ý thức tự giác. Đến khi con lười học thì đánh mắng con.
- Luôn tìm cách can thiệp vào việc dạy học của cô giáo. Luôn nghĩ rằng cô như một "con cọp", cứ có tiền, có phong bì là cô chăm sóc con mình. Hễ cô than phiền về con là nghĩ hoặc con mình quá hư hoặc cô gây sự để vòi tiền.
- Luôn nghĩ rằng cô giáo và bạn bè có thể hại con nên mới nghe mâu thuẫn chút xíu đã nhảy chồm lên đến gặp cô giáo, các thày cô hiệu trưởng, hiệu phó để gây sức ép trong khi không biết rằng làm vậy là "bảo kê" cho tính xấu của con, can thiệp vào việc dạy dỗ của thày cô thì con mình ngày càng xấu tính. Đến khi con hư thật sự lại đổ tại số.
- Bản thân có khi học chẳng giỏi nhưng luôn muốn con phải đầu bảng để đem khoe. "Tội" này còn kèm theo cái "tội" lúc nào cũng khoe mình giỏi. Đến khi con phát hiện ra thực chất thì thôi rồi thì sẽ thay đổi hình ảnh đẹp của bố mẹ trong mắt con.
- Lấy các gương điển hình người tốt việc tốt về để con học tập. Sự so sánh kiểu đó chỉ gây ra ức chế cho con và làm con nghĩ bố mẹ ghét, bố mẹ thất vọng vì con. Con sẽ cùn lên, càng ngày càng hư.
Hương Vũ

Chủ Nhật, 17 tháng 5, 2015

Theo cách này bố mẹ cũng có thể dạy con biết bơi

Học bơi giúp bé thêm tự tin và làm tăng tính dũng cảm cho bé. Dưới đây là cách dạy con tập bơi dù bố mẹ không biết bơi.

Theo các chuyên gia, những phụ huynh không biết bơi cũng có thể dạy con học bơi. Cha mẹ chỉ cần trang bị kiến thức và thực sự dành thời gian cho con là có thể tự dạy con bằng cách hướng dẫn con học bơi trên cạn, sau đó kết hợp với luyện tập dưới nước. Ảnh: ichnhi
Nguyên tắc đầu tiên là giúp trẻ luyện tập không sợ bị giội nước vào đầu và không sợ cảm giác bồng bềnh trong nước. Ảnh: khampha
Để giúp trẻ không sợ nước, bước khởi đầu tốt nhất là để bé thích thú mỗi khi được tắm ở nhà. Có thể cho bé chơi trò "tắm mưa" dưới vòi hoa sen khi tắm. Nước vòi sen nhẹ nên các bé thường không sợ khi nước chảy từ đầu xuống và có vẻ thích thú trong thời gian tắm. Ảnh: kidsplaza
Một cách khác cũng giúp bé làm quen với nước là hướng dẫn các bé vốc nước lên mặt tự rửa rồi thấm lại bằng khăn, thay vì mẹ dùng khăn rửa cho bé. Ngoài ra, cha mẹ cùng con thi xem ai "lặn' lâu hơn bằng cách úp mặt vào một bát nước cũng là phương pháp giúp bé tiếp cận với nước nhanh hơn. Ảnh: chinanew
Có thể hướng dẫn con chơi các trò chơi như phun mưa với cốc nước, thổi bong bóng với các loại ống hút, tập thở với chậu nước để giúp bé làm quen với nước. Ảnh: zing
Khi con đã quen với môi trường nước, cha mẹ hãy bắt đầu những bài dạy bơi đầu tiên. Khi xuống bể bơi, chỉ tập ở mực nước an toàn khoảng 0,6-1m. Những kiểu bơi dễ như bơi chó, thả nổi ngửa và bơi tự cứu là những kiểu bơi phù hợp cho các bé lúc này. Ảnh: vietnamnet
Học bơi là quá trình tự nhiên, quá trình chơi và mỗi trẻ là khác nhau nên bố mẹ tránh nôn nóng, tạo áp lực cho trẻ. Tất cả những gì cha mẹ cần là sự nhẹ nhàng, kiên nhẫn, để kích hoạt và duy trì những phản xạ bơi lội tự nhiên của trẻ. Ảnh: blogspot
Ban đầu, cho bé tập bơi cùng những vật dụng mềm hoặc đồ chơi để bé thêm thích thú. Sau đó, cha mẹ nên dạy bé tập những động tác cơ bản như đạp chân, đập tay xuống nước. Thỉnh thoảng, hãy dội nước nhẹ nhàng từ đỉnh đầu bé xuống. Ảnh: zing
Trong bể bơi, hãy bế bé từ sau lưng, đồng thời nâng nách bé lên, cho bé đập tay đạp chân thỏa thích. Nếu muốn dạy bé cách ngưng thở khi ở dưới nước, hãy bắt đầu bằng việc để một người khác bế lấy bé, cha mẹ ở bên đối diện, thổi phù vào mặt bé để con nhắm mắt, nín thở rồi nhẹ nhàng đưa con hơi chìm xuống nước. Ảnh: songkhoe24
Khi dạy con bơi, cha mẹ tuyệt đối không nên so sánh con với các bạn khác. Cha mẹ cũng không nên nói: “Con mà không làm thế này là không bao giờ bơi được đâu”…. Tất cả những điều đó có thể gây phản tác dụng và làm trẻ sợ, thấy việc học bơi là một điều nặng nề, đáng sợ. Thay vào đó, cần cho trẻ học mà chơi, chơi mà học, dạy ít dỗ nhiều, cùng con tập luyện kiên trì và thường xuyên, luôn ở bên trẻ, tạo cho con cảm giác thoải mái, an toàn. Ảnh: catersnew
Sau mỗi buổi học bơi, cha mẹ chú ý vệ sinh tai, mũi, họng cho bé bằng cách nhỏ mắt, mũi bằng nước muối sinh lý 0,9%, lau sạch tai, kết hợp đưa đi khám định kỳ. Tập bơi cho trẻ không phải là việc khó, cha mẹ hãy dũng cảm vượt qua tâm lý xót con để bé có thể cứng cáp hơn và phát triển toàn diện một cách tốt nhất. Ảnh: tin247

Đừng bao giờ "gây tội" với bà bầu!

Tôi có hai đứa con. Với mỗi lần vợ bầu một đứa, tôi đã nói một số điều ngu ngốc khiến tôi cứ cảm thấy xấu hổ mãi bởi vì bà xã tôi nhớ rất dai, sau này vẫn còn nhắc lại và chọc quê tôi mãi. Với bài viết này, tôi hy vọng rằng những người cha tương lai có thể rút kinh nghiệm từ những sai lầm của tôi.


1. “Anh không hiểu tại sao bầu bì lại khiến em rất mệt mỏi đến vậy”. Thực sự bà xã tôi đã nổi điên lên khi tôi nói với nàng câu này. Trong trí nhớ của tôi vẫn nhớ dáng nàng nhảy cồ cồ gào lên sửng sốt: “Anh cứ thử một ngày bác cái ba lô nặng 5 ký thôi trước bụng hay sau lưng thử xem anh có mệt không? Và nếu như anh chưa thấy đủ mệt thì anh hãy vác nguyên cái ba lô đó đi làm, nấu cơm, chà toilet và nằm ngủ đi. Em thề rằng ngày hôm sau anh không nằm liệt ra đấy thì em không phải là người…”. Tất nhiên tôi chưa bao giờ vác cái ba lô nặng trước ngực bao giờ cả nên tôi không hiểu nàng rất mệt. Sau này tôi cứ tự chửi mình ngu quá thể, ngu hết chỗ ngu, làm sao tôi lại có thể hỏi nàng câu hỏi đó? Nàng đang tạo ra một con người bên trong cơ thể của mình, còn tất cả những gì tôi có thể tạo ra bên trong cơ thể của tôi chỉ là… (tôi không muốn nghĩ tới nữa). Tôi thật là một anh chồng ngu ngốc. Đáng ra tôi phải hiểu rằng việc có một đứa trẻ trong bụng quả thực cực kỳ mệt mỏi (có một con giun trong bụng còn khó chịu thì thôi, huống chi có hẳn một thằng siêu quậy trong bụng). Do đó, các ông bố tương lai, nếu vợ của bạn nói rằng cô ấy nghén ngẩm mệt mỏi vì đang bầu bì chửa đẻ cho bạn một đứa con thì tốt nhất bạn chỉ cần đồng ý với cô ấy. Đó là biện pháp an toàn nhất.

2. “Mỗi lần vô tình anh quay qua đụng vào bụng bầu của em, anh giật mình tưởng như nhìn thấy quái vật”.
Không thể nào diễn tả nổi 50 sắc thái gương mặt nàng khi nghe tôi phát ngôn câu này, tôi cứ giật mình thon thót khi nàng lướt ánh nhìn dao găm khắp người tôi như thể tôi mới chính là quái vật chứ không phải nàng. Tôi chắc chắn rằng nàng đang căm thù tôi lắm, tưởng như muốn lao vào xé xác tôi thành trăm mảnh chứ chẳng chơi. Bởi vì chính do tôi mà bụng nàng to lên mỗi ngày như vậy chứ còn do ai? Thế mà nàng chẳng nhận được sự thông cảm của tôi thì thôi, tôi lại cứ phát ngôn bừa bãi. Đáng ra tôi nên giúp đỡ nàng,hỗ trợ nàng cả về vật chất lẫn tinh thần, massage cho nàng, an ủi nàng và động viên nàng mới phải. Đừng ông chồng nào, dù chỉ bông đùa, so sánh vợ mình với bất cứ ai khác. Hãy cứ nói với nàng rằng cho dù em bệ vệ tới đâu, em cũng vẫn là báu vật của đời anh!
3. “Ôi, sao thế? Sao em lại mau nước mắt như thế?”. Dĩ nhiên tôi không hiểu phụ nữ mang thai rất dễ xúc động. Chỉ cần nhìn thấy hình ảnh gì cảm động một chút là cũng có thể lấy đi của nàng cả lít nước mắt. Ví dụ, hình ảnh đứa trẻ bị hai cô bảo mẫu bạo hành đã khiến bà xã tôi thút thít cả đêm và lo lắng không biết sau này con nàng có bị hành hạ vậy không? Buồn thì khóc đã đành, đây vui nàng cũng khóc được. Bà ngoại gọi điện dặn dò nàng một số điều cần chuẩn bị cho ngày sinh cũng khiến nàng thút thít khóc ướt gối, rồi trách móc tôi chỉ vì lấy chồng xa mà không được gần gũi mẹ, không được mẹ chăm sóc… Kinh nghiệm rút ra là nếu bà bầu nhà bạn rơi nước mắt vì bất cứ lý do gì, điều mà bạn cần làm là ôm thật chặt cô ấy, vỗ về vuốt ve và lau nước mắt cho nàng. Hãy hỏi nàng làm thế nào bạn có thể làm cho nàng vui, kể cả phải sửa gâu gâu bạn cũng sẵn sàng làm… Hãy làm cho nàng thấy, bạn luôn luôn ở bên cạnh nàng bất cứ lúc nào, nàng sẽ tự lấy lại sự cân bằng và nín khóc.4. “Sao em có thể thèm ăn chuối chiên vào lúc này cơ chứ???”. Tôi đã nói thế với nàng vào lúc nửa đêm về sáng, khi nàng bảo nàng thèm chuối chiên đến mức nằm mơ thấy ăn cả nải chuối chiên. Quả thật tôi rất chiều vợ, kể cả nửa đêm nửa hôm nàng thèm kem, thèm xoài sống, thèm phở, thèm mì gói sống… tôi cũng lo được hết. Nhưng lúc nửa đêm thì đào đâu ra... chuối chiên? Nếu có sẵn chuối ở nhà chắc dám tôi cũng lôi bột ra chiên cho nàng thỏa mãn, nhưng nhà tịnh chẳng có trái chuối nào cả. Và câu trả lời của tôi khiến nàng tủi thân nghĩ rằng tôi bỏ bê nàng… Bữa đó, tôi phải giải thích, vuốt ve, dụ dỗ mãi nàng mới hiểu cho tấm chân tình của chồng. Các ông chồng lưu ý: cho dù các bà bầu có muốn chồng hái sao trên trời xuống cho nàng nhấm nháp, thì hãy nói cho nàng biết bạn sẵn sàng đi hái sao thế nào, vì nàng bạn có bắc thang lên trời cũng được; nhưng mỗi tội hôm ấy là đêm 30 chẳng có ngôi sao ngon lành nào treo lơ lửng ngoài kia. “Vì thế, hãy để anh pha mì gói cho em ăn đỡ nhé!”. Đừng bao giờ tỏ ra là một người lười biếng và vô tích sự trước mắt vợ bầu, nếu không muốn nghe nàng phụng phịu cả đêm!

5. “Vợ ơi, em có bầu trông thật kích thích. Anh thèm vợ đến phát điên đi được!”.
 Vâng, dĩ nhiên là việc có bầu làm nàng nở nang hẳn. Bình thường thì màn hình phẳng, giờ thì ngực tấn công, mông phòng thủ, thử hỏi làm sao không kích thích? Hơn nữa, “chướng ngại vật” trước bụng nàng khiến vợ chồng cứ phải yêu chay suốt mấy tháng ròng, người khỏe mạnh đầy ham muốn như bạn cảm thấy thèm muốn là điều bình thường. Bi kịch ở chỗ, ngay cả vợ bầu cũng cảm thấy thèm yêu vô tận cùng, nhưng nhiều khi nàng không thể. Sự ức chế dễ khiến người ta nổi cáu. Có rất nhiều bà bầu bụng vượt mặt rồi nhưng vẫn đầy nhu cầu “chuyện ấy”, nhưng vì mệt, vì sợ ảnh hưởng đến con mà các nàng kìm chế. Chính vì thế, đừng bao giờ kích thích nàng, đừng làm nàng “nổi điên” lên không kìm chế nổi, lúc đó đúng là “tiến thoái lưỡng nan” lắm đấy. Hãy kìm chế sự sung sướng đó lại, chăm sóc nàng, vuốt ve nàng và hứa hẹn về một ngày yêu “bùng cháy”. Ngày đó, chắc chắn là không xa đâu, đừng nôn nóng!

Thứ Bảy, 16 tháng 5, 2015

Bài học dạy con "đắt giá" được chia sẻ nhiều trên facebook tuần qua

Bài học dạy con từ lời xin lỗi – Facebook Diễn giả Francis Hung 

Với thông điệp “đừng bao giờ để hành vi lỗi của người khác khiến mình phạm lỗi”, tác giả đã chia sẻ một tình huống xảy ra với con trai trong một cửa hàng ăn nhanh khi cậu bé Bin bị một vài người khác làm rớt tương ớt lên lưng áo. 

Bài học dạy con trên facebook 1
Lưng áo dính tương ớt của bạn Bin trong câu chuyện được tác giả chia sẻ. (Ảnh: Facebook tác giả)

Tác giả chia sẻ câu chuyện:

Bin: Cha, hồi nãy cô đó xin lỗi con, nhưng bạn chạy đụng cô làm cho cô đổ tương ớt lên áo con vẫn chưa xin lỗi con.

FH: Vậy thì con có thể đến bàn của bạn đó đang ngồi với ba mẹ và yêu cầu bạn đó xin lỗi con.

Bin: Nhưng con sợ ơ ơ ơ...

FH: Con sợ điều gì?

Bin: Con không biết.

FH: Con nên nhớ, bạn đó có lỗi, và bạn đó đang nợ con một lời xin lỗi. Nếu con làm thinh, bỏ qua, bạn đó sẽ không học được bài học có lỗi là phải xin lỗi. Bạn đó có thể quen thói xấu, và xem thường việc tôn trọng người khác.

Bin: Dạ, nhưng con vẫn sợ, vì bạn đó đang ngồi với gia đình.

FH: Con có muốn giúp bạn đó để bạn đó tốt hơn không? Và con có ủng hộ cho sự công bằng không?

Bin: Dạ có!

FH: Vậy thì con hãy tiến thẳng đến bàn bạn đó và nói một cách đơn giản - Xin lỗi bạn, hồi nãy bạn đụng làm đổ tương ớt lên người tôi, nhưng bạn vẫn chưa xin lỗi tôi.

Bin: Dạ, để con thử...

FH: không phải thử, mà phải thiệt. Con có muốn giúp bạn đó nhớ một điều quan trọng là khi có lỗi phải xin lỗi không?

Bin: Dạ!

FH: Vậy thì, hãy tiến thẳng tới bàn bạn đó và yêu cầu. Con phải nhớ rằng, sự yêu thương muốn bạn đó tốt hơn và quan trọng hơn việc bạn đó có chịu xin lỗi hay không?

Bin: Dạ, con biết rồi

FH: và ... Con đừng quan trọng sau khi nói bạn đó có chịu xin lỗi hay không, mà điều quan trọng là bạn đó đã bị con nhắc nhở điều đúng phải làm, để lần sau nếu có lỡ như hôm nay, bạn đó sẽ cư xử tốt hơn, vì nhớ lại chuyện hôm nay. 

Bin: Dạ, (đứng dậy tự tin tiến thẳng tới bàn và yêu cầu bạn nhỏ xin lỗi, tôi đứng từ xa quan sát, và từ từ tiến gần mỉm cười với gia đình bạn nhỏ).

Đầu tiên là bạn nhỏ xin lỗi Bin trước, sau đó bố mẹ bạn nhỏ xin lỗi Bin. Tôi tiến tới cám ơn gia đình đó và dẫn Bin về bàn cũ. Vẻ mặt Bin bình an và thư giãn cộng với vui mừng, khi trở về bàn cũ quên để ý tương ớt vẫn còn vương vãi dưới chân.

Tôi nói: Binnnn, coi chừng tương ớt dưới chân.

Bin vội giật mình, bước lui và đạp ngay lên tương ớt.

Tôi nói: Khi con nhận một cảnh báo nguy hiểm, đừng bao giờ hành động bước tới hay bước lui ngay lập tức mà phải quan sát xong hãy quyết định. Nếu hành động mà không quan sát trước nguy hiểm, con sẽ sập bẫy nguy hiểm ngay lập tức, con nhớ chưa.

Bin: Dạ nhớ.

Học phí của Bin trong vụ này là chiếc áo dính tương ớt (lỗi của người khác), và chiếc giày dẫm phải tương ớt (lỗi của chính mình).

Cả nhà tập nói – Facebook chị Phan Hồ Điệp
 
Chia sẻ này của mẹ Nhật Nam đã nhận được hơn 1000 lượt chia sẻ trên facebook trong chưa đầy 1 ngày, cho thấy mối quan tâm của các bậc phụ huynh có trẻ từ 1-3 tuổi về việc tập nói cho con lớn như thế nào. 

Trong bài viết chị Điệp chia sẻ các hướng dẫn tập nói cho quan thông qua các trò chơi như chơi với âm thanh, trò chơi dân gian, các trò chơi đòi hỏi con phải "lên tiếng" , trò chơi với từ tượng thanh, trò chơi phát triển vốn từ đồng thời sáng tác những bài thơ, vè dễ nhớ dễ đọc để con tập nói. 

Bài học dạy con trên facebook 3
Ảnh chụp màn hình facebook của tác giả.

Những “nguyên tắc” cần thiết trong giai đoạn này được mẹ Nhật Nam chia sẻ như sau:

1. Nói chuyện với con càng nhiều càng tốt.

2. Đọc sách cho con theo thời gian biểu. Nên mua các cuốn sách có hình hấp dẫn, có thêm các hình theo kiểu 3D thì càng tốt. Trong quá trình đọc cho con được ngồi trong lòng, tay giở sách hoặc con ngồi đối diện với mẹ để có thể nhìn thấy khẩu hình của mẹ.

3. Nói chuyện bình thường với con nhưng đôi khi cần nói chậm lại, nhấn giọng vào những từ mà mình chủ đích dạy cho con.

4. Giải thích, gọi tên mỗi hành động mình làm cùng con. Ví dụ: mẹ cho em đi tắm nhé. Mẹ thay bỉm cho em nhé. Mẹ với em đi dạo nhé. Mẹ lấy nước trong phích nhưng em không được sờ vào phích nước nhé.

5. Cố gắng nói những câu ngắn và đủ ý. 

6. Cố tình “phớt lờ” trước những tín hiệu không kèm âm thanh của con. Ví dụ con muốn uống nước mà chỉ lấy tay chỉ vào bình đựng nước thì chỉ hỏi: Em lấy gì? Đừng vội vàng đi lấy cho con ngay.

7. Vì chưa diễn đạt được bằng lời nên nhiều khi bé sẽ cáu, hãy làm dịu cơn cáu của con bằng những hoạt động khác thay thế. Cố gắng không nuông chiều mỗi khi con ra “quyền lực” bằng cách khóc.

8. Giữ không khí vui vẻ, thoải mái. Cả nhà tràn ngập âm thanh rộn rã, những cuộc trò chuyện của bố mẹ cũng chính là một chất kích thích giúp bé thấy thích hòa mình vào không khí đó.

9. Hát cho con nghe, những bài hát trẻ con vui vui, dí dỏm, ngộ nghĩnh như bài hát về con mèo, con chuột… Và nhà mình cũng duy trì việc hát ru cho con trước khi đi ngủ nữa.

10. Cho con ra ngoài chơi càng nhiều càng tốt. Mỗi lần con chơi lại trò chuyện, giải thích, lắng nghe những điều con muốn “nói”, muốn bày tỏ.

11. Hạn chế việc xem ti vi.

12. Ghi lại và đọc cho con nghe những điều mà hai mẹ con đã cùng quan sát được trong ngày. Thói quen này mình duy trì đến tận khi Nam lớn. Vì thế Nam rất thích một mình lang thang để ghi lại những điều mình đã quan sát được và chia sẻ cho mẹ."

Con hay mách lẻo thì sao? Facebook của mẹ Cherry Nguyễn Tuyết Hà My 

Trong bài viết mẹ bé Mỹ Mỹ đã chia sẻ phương pháp "trị tật mách lẻo" của bé với các bước sau: 

- Tâm sự với con về hành vi mách lẻo, chỉ cho con lý do mách lẻo là không tốt, nếu ra hướng giải quyết khi bé gặp chuyện không hay. 

- Cho con hiểu cảm giác khi bị mách lẻo. 

- Cho  con cơ hội  tự xoay sở với các kĩ năng giao tiếp cộng đồng. 

- Quan tâm và lắng nghe con nói.

Bài học dạy con trên facebook 2
Ảnh chụp màn hình facebook của tác giả.

Ngoài việc đưa ra các bước để giúp bé hết mách lẻo là những câu chuyện được rút ra từ thực tế khi dạy bé Mỹ Mỹ về vấn đề này. Hi vọng sẽ giúp ích được các bậc phụ huynh có con ở độ tuổi "hay mách lẻo".

"Luôn quan tâm con và lắng nghe con nói. Nên nhớ phân biệt giữa "kể lại thuật lại với mách lẻo" để tránh nghĩ oan con tội nghiệp.

Sau vài tuần áp dụng những bước trên, con đã giảm dần việc mách lẻo. Thỉnh thoảng cũng có mách nhưng mách xong tự giải quyết. Nên sau đó lười chẳng thèm mách nữa.

Tác giả kể lại câu chuyện thực tế của mình:

Một buổi sáng nọ, Gia Mỹ qua ngoại chơi, vì quá quậy phá nên bị bà ngoại méc mẹ. Mẹ im lặng.

Gia Mỹ quay qua bà nói:

"Tụi mình tự chơi mà phải tự giải quyết với nhau nha bà."

Bà ngoại và mẹ nhìn nhau cười nắc nẻ. Vậy là mẹ biết Gia Mỹ đã được "thuần phục".

Hay là ba đang lái xe, Gia Mỹ quậy ba không cho ba chạy.

Ba hét lên:

"Em coi con kìa, quậy anh sao anh chạy".

Gia Mỹ ngồi xuống nói nhỏ với ba: "Ba ơi! Mẹ nói là con và ba nên tự xử với nhau, mách lẻo là không hay đâu".
Thì ra biết con hay mách lẻo giống ai ha.

Mấy ngày sau đi học bớt hẳn kể lể kể tội người khác. Đi về mách bạn này thế nào bạn kia ra sao.

Mẹ: "Mẹ đâu có ở đó đâu, mẹ tin con của mẹ sẽ có cách giải quyết với các bạn thật hợp lý phải không?"

Con: "À à dạ con biết mà con đâu có mách lẻo, con đang kể cho mẹ nghe về các bạn mà".

Mẹ: "Mẹ rất hoan nghênh con kể chuyện của con cho mẹ nghe:). Và mẹ nghĩ mọi chuyện luôn tốt đẹp phải không con."

Con: "Dạ đương nhiên rồi, có con mà."
 
Theo Mẹ Ong Bông / Trí Thức Trẻ

4 thói quen xấu của cha mẹ Việt làm 'hỏng' con

Khi gặp tắc đường, thấy con trai liên tục ôm đầu kêu than "Chết mất thôi", tôi mới nhận ra: Trẻ nhỏ học theo y hệt những gì chúng thấy người lớn làm.


Rõ ràng nếu tôi nhận thức được chính xác điều mình đang làm hay đang nói thì sẽ tuyệt vời hơn để dạy dỗ con mình nhưng đôi lúc chính những thói quen vô tình lại có ảnh hưởng không tốt đến đứa trẻ.

Thói quen dễ dàng nổi nóng và gào thét khi cảm thấy cuộc sống là một chuỗi khủng hoảng 24 giờ 7 ngày

Có trẻ nhỏ, chăm sóc và nuôi dạy con cái là một điều không hề dễ dàng đối với tôi. Từ lúc bắt đầu mang bầu đến lúc sinh con, chăm con từ lúc còn bé thơ đỏ hỏn đến khi bắt đầu hình thành và phát triển tính cách khiến tôi lúc nào cũng giống như quả bom nổ chậm. Chỉ cần một chút không đúng ý là tôi có thể nhăn mặt, càu nhàu liên tục và thấy rất khó chịu. Kéo theo đó đương nhiên là những phản ứng thái quá đối với những tình huống rất bình thường.

Thử tưởng tượng làm sao Ben của tôi sẽ lớn lên và đối mặt với những vướng mắc, khó khăn của con sau này nếu ngày nào bé cũng chứng kiến mẹ mình vật lộn và càu nhàu với những điều tưởng như đơn giản nhất ấy? Sẽ thật khó khăn cho con để tìm ra những điều phù hợp với bản thân, khi lúc nào mẹ của bé cũng cao giọng với bé chỉ với vấn đề nhỏ nhặt hay khi người mẹ ấy cứ phóng đại vấn đề với các cụm từ như “con không bao giờ” hay “con lúc nào cũng thế”,...

Vì vậy đã có một hôm Ben phải hét lên với tôi “Mẹ thật bất công, mẹ thật tồi tệ! chỉ đơn giản vì tôi đã mắng bé và không cho bé ăn một que kem trước khi đi ngủ. Điều tệ hơn sau này là khi thật sự phạm phải sai lầm, Ben sẽ tìm cách giấu diếm, nói dối tôi và không muốn tôi biết sự việc chỉ vì sợ phải nghe mắng, sợ mẹ sẽ nghĩ quá lên và sẽ phạt bé thật nặng.

Cách giải quyết
Tôi đã tìm hiểu một số bài báo nghiên cứu khoa học để tự tìm cho mình một giải pháp, để khắc phục cho chính tính cách nóng vội khó chịu của mình và cho chính cậu con trai Ben của tôi. Tôi đã đặt ra cho mình một thang điểm từ 1 đến 10 khi mỗi lần bản thân tôi hay Ben gặp phải vấn đề hoặc sự cố. trong đó điểm 1 là những sự cố sẽ chẳng bao giờ khi nào có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng tôi như việc Ben để quên đồ dùng học tập khi đến lớp và 10 là những sự cố khẩn cấp như Ben bị kẹp tay vào cửa tụ máu tím bầm. Ban đầu tôi luôn có cảm giác tất cả mọi sự cố đều ở thang điểm 20 chứ không phải 10 nhưng dần dần theo thời gian mọi sự lại đâu vào đó. Bản thân tôi và chính Ben đã biết kiềm chế hơn cách phản ứng thái quá với mọi vấn đề.

Thói quen che giấu cảm xúc

Ngược hẳn lại với tôi lại là tính cách của chị gái tôi, người luôn cho con thấy cuộc sống chỉ toàn màu hồng. Bất kể khi nào có vấn đề hay khó khăn, chị ấy không bao giờ khóc trước mặt con, không bao giờ tỏ ra buồn bã, kể cả khi Len, cô gái 6 tuổi của chị ấy rõ ràng có thể cảm nhận được mẹ đang có vấn đề và hỏi thì chị ấy cũng chỉ nói « không sao đâu con, mọi chuyện đều ổn ».

Luôn luôn lạc quan, yêu đời không phải là xấu, nhưng nếu che giấu cảm xúc và che giấu sự thật với con sẽ có ảnh hưởng không tốt với chính con mình. Kể cả cha mẹ có giấu thế nào thì với sự nhạy cảm của con trẻ, con vẫn có thể cảm nhận được sự thật ngược lại. Lâu dần con sẽ có cảm giác bố mẹ không tin tưởng mình, mình không đáng được biết sự thật, che giấu cảm xúc với con thì khi lớn lên, bé cũng sẽ không chia sẻ những suy nghĩ và cảm xúc của mình với bố mẹ.

Cách giải quyết
Mẹ đừng nên nghĩ trẻ con còn quá bé không thể hiểu được chuyện. Sẽ không có gì là xấu nếu mẹ khóc với con khi mẹ buồn, khi có những thăng trầm trong cuộc sống. Mẹ hãy kể với con, tâm sự với con, kể cả khi con không thể hiểu hết. Đó là sự kết nối tình cảm và con có thể cảm nhận được sự chia sẻ, gắn bó tình gia đình hơn là mẹ nghĩ.

Thói quen đặt câu hỏi khi yêu cầu

Ngoài thói quen dễ dàng tức giận như tôi đã chia sẻ ở trên, tôi còn có một vấn đề trong cách đối xử với Ben hàng ngày. Mỗi khi yêu cầu Ben làm một việc gì đó, tôi đều kết thúc câu yêu cầu bằng chữ « được chứ con ? » giống như một câu hỏi. Ví dụ như « Ben, con dọn đồ chơi vào nhé, được không con ? » và lúc đó, Ben hiểu cậu bé có quyền lựa chọn dọn hoặc không. Và lựa chọn của con là gì ? Đương nhiên là không dọn. Tôi lại lặp lại yêu cầu của mình, lựa chọn lại là không và tiếp nối là sự tức giận của tôi, lại quát mắng. Kết quả là cả tôi và con tôi đều không vui, đều khó chịu và buồn bã.

Cách giải quyết
Cách đơn giản nhất là hãy kết thúc câu bằng dấu chấm câu, theo đúng nghĩa đen của nó. Tôi đã sửa thói quen « được không con ? », « được chứ con ? » bằng những câu như « Con hãy mặc quần áo để còn đi chơi, nhé ! » hay « Hãy tắt tivi cho mẹ xem, hoặc để mẹ giúp con ! ». Rõ ràng là khi giành lại quyền kiểm soát về phía mình, tôi đã cảm thấy dễ dàng hơn khi yêu cầu Ben làm việc và nhất là có thể ngăn chặn sự mất bình tĩnh của bản thân mình, ngược lại con tôi hiểu ở đây ai là người có vị thế và bé sẽ buộc phải làm theo những điều tôi dạy hay yêu cầu.

Thói quen chỉ trích

Tôi hay soi xét mọi sai lầm của Ben, từ cái nhỏ nhặt đến cái to tát. Khi nhìn vào sổ điểm của Ben, tôi lướt qua những môn được điểm 9, điểm 10, tôi trỏ ngay ngón tay của mình vào môn điểm 7 của Ben và bắt con giải thích. « Có chuyện gì với môn này ? điều gì đã xảy ra với con khi làm bài kiểm tra môn này ? Tại sao lại là 7 mà không là 9 ? »

Lúc nào tôi cũng chỉ trích, lúc nào cũng chỉ là sai lầm. Và tất nhiên Ben của tôi rơi vào khủng hoảng, bé nhận thấy mình chỉ toàn làm những điều không tốt, toàn làm mẹ không vừa ý và cảm thấy sợ hãi, lạc lõng và có thể mẹ sẽ bỏ rơi mình bất cứ lúc nào. Bé sẽ lớn lên thế nào với cảm giác này đây ?

Chồng tôi đã chỉ ra cho tôi thấy nếu chỉ trích con sẽ không giúp bé tốt hơn mà chỉ càng ảnh hưởng xấu hơn đến sự phát triển tính cách của con sau này. Lớn lên bé cũng sẽ chỉ toàn nhìn thấy những sai lầm của người khác mà thôi.

Cách giải quyết
Tôi chú ý hơn đến những điều tốt mà con làm được. Tôi nhìn nhiều hơn vào những điểm 9 điểm 10 của bé, vào những thứ bé làm tốt thay vì nhìn vào những điều bé chưa làm được. Sau đó tìm phương pháp để giúp bé cải thiện điểm số ở những môn chỉ được 7 hay trung bình. Tôi học cách khen ngợi con, khích lệ, động viên Ben để bé có được động lực phấn đấu. Tôi đến gần với con hơn và được bé chia sẻ nhiều hơn, kể cả những khi bé làm chưa được tốt.

Làm mẹ chưa bao giờ là điều dễ dàng. Và học cách thay đổi những thói quen xấu là điều mà bất kể người làm cha, làm mẹ nào cũng phải làm để có thể nuôi dạy con mình một cách tốt nhất.

Theo Quỳnh Trần (Khám phá)

Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015

Chia sẽ của mẹ Hồ Thị Hải Âu: NĂNG LỰC TẬP TRUNG CAO ĐỘ ĐỂ HỌC TOÁN

NĂNG LỰC TẬP TRUNG CAO ĐỘ ĐỂ HỌC TOÁN - 
CẦN CÓ CHIẾN LƯỢC VÀ PHƯƠNG PHÁP RÈN LUYỆN CHO TRẺ 
VÌ PHẨM CHẤT NÀY KHÔNG TỰ NHIÊN MÀ CÓ! 
**************
I/ TRƯỚC HẾT, CHA MẸ NÊN TỪ BỎ TẬP QUÁN TƯ DUY NGỤY TẠO!
Mình trích dẫn câu này, bạn đọc xem có thấy quen không nhé: “Ôi, con nhà mình chán lắm cơ, bài khó thì làm được, bài dễ lại sai. Nó rất thông minh, chỉ tội cẩu thả và thiếu tập trung thôi!”. 

Trong nhiều cuộc trao đổi giữa các cha mẹ với nhau về tình tình học tập môn toán của các cháu, ở nhiều giai đoạn trong suốt 12 năm học phổ thông của con gái, mình vẫn thường nghe câu này. Nghe mãi thành quen, giờ chỉ cần ai nói câu đầu: “Nó thì thông minh…” là mình có thể biết ngay câu cuối sẽ thế nào.

Từ ngày Minh Khuê vào tiểu học, đến giờ mình vẫn thường nghe câu nói quen thuộc ấy, từ những người hoàn toàn xa lạ, chưa hề quen biết nhau. Bạn có thấy lạ không? Bạn có thấy một dòng chảy âm thầm mà sâu bền trong cách tư duy của những cha mẹ Việt giống nhau như thế nào không? 

Trước ngày Minh Khuê sang Mỹ để gia nhập vào cộng đồng Harvard University, hai mẹ con lại được nghe câu nói quen thuộc ấy, chúng mình nhất trí không biết đặt nó vào loại câu cảm thán tiêu cực hay cảm thán tích cực. Nó được hai mẹ con đồng tình ném vào cái sọt bin có dán nhãn “Kiểu tư duy ngụy tạo”.

Minh Khuê bật cười nói: “Ở Việt Nam, "năng khiếu bẩm sinh" bao giờ cũng được đính kèm với hai thứ “cẩu thả” và “không tập trung”. Có cảm giác như các cha mẹ phải đính kèm hai thói xấu đó sau từ “thông minh” mới lột tả hết “đẳng cấp” năng khiếu bẩm sinh của con họ. Và, chỉ cần “thông minh bẩm sinh”, chỉ cần “năng khiếu bẩm sinh” thôi là đủ để phân loại đẳng cấp, nếu thiếu hai thói quen xấu là “cẩu thả” (đối lập với phẩm chất cẩn thận, nghiêm túc) và “không tập trung” thì có vẻ yếu tố “thông minh bẩm sinh” xem ra không được nhấn mạnh đúng mức? 

Đây là một khía cạnh tâm lý “tự hào đương nhiên về yếu tố nòi giống” luôn được làm mạnh lên, luôn là một liều thuốc an thần, giúp cho các bậc cha mẹ bớt bất an theo kiểu suy luận: “Nó thông minh bẩm sinh, giá trị mà con nhà khác, dù có tiền cũng không mua được, kiểu gì rồi con mình cũng nên người, các cụ nói không sai: “Con vua thì lại làm vua" mà!” 

Mình đồng ý với Minh Khuê về nhận định này, bổ sung một gợi ý có tính tham chiếu: Cũng giống kiểu suy luận “Là văn nghệ sỹ thì phải bẩn thỉu, nhếch nhác, rượu chè bê tha, say xỉn, bồ bịch nhăng nhít… nếu khác đi thì danh xưng “nghệ sỹ” sẽ không được “xịn”!

Phải chăng, tâm lý tự thôi miên, tự huyễn tưởng, con cái “sở hữu” trí thông minh bẩm sinh", ngay từ trong GEN, được kế thừa nòi giống từ gia phả lịch sử xa xăm nào đó, vân vân, khiến nhiều cha mẹ tự ru ngủ mình trong mê lộ của thói tư duy ngụy tạo. Lâu dần, bản thân họ cũng không còn khả năng nhận ra sự vô lý của lối tư duy đó, không thoát khỏi lối tư duy đó, mắc dính vào nó… rồi mặc định một cách nhìn kỳ lạ: “Người thông minh thì thường đại khái, cẩu thả, không nghiêm túc, còn những kẻ kém thông minh thì mới phải cần cù, chăm chỉ”, thế mới có câu thành ngữ: “Cần cù bù thông minh!” 

(*) Các bậc cha mẹ bị mắc dính vào tập quán tư duy ngụy tạo, hẳn sẽ nuối tiếc vô cùng khi họ biết rằng, khoa học giáo dục cũng như chính những "tài năng bẩm sinh", khi thành công cũng đã thừa nhận rằng, thông minh hay "năng khiếu bẩm sinh", tùy mức độ, nhưng cùng lắm yếu tố này cũng chỉ chiếm từ 10%-20% quyết định của thành công, 10% là yếu tố thầy giáo/người huấn luyện, còn lại 70%-80% là do các phẩm chất nỗ lực của cá nhân như: sự khổ luyện bền bỉ, thái độ nghiêm túc, khả năng hứng chịu áp lực, tính kiên trì, đức tin, lòng đam mê, tình yêu cháy bỏng, vân vân, quyết định. 

Nguy hiểm hơn, chính từ lối tư duy ngụy tạo, niềm tự hào sở hữu “trí thông minh bẩm sinh” khiến cho nhiều cha mẹ đã có thái độ "kỳ thị" ngược rất nực cười. Suốt 12 năm phổ thông, không ít lần, sau các cuộc thi lớn bé về môn Toán mà Minh Khuê tham gia, cô bé đều đạt được những kết quả khả quan, thậm chí là xuất sắc. Những lúc ấy, hai mẹ con mình đã nhận được những lời chia sẻ na ná thế này: “Ôi, con nhà mình chán lắm cơ, bài khó thì làm được, bài dễ lại sai. Nó rất thông minh, chỉ tội cẩu thả và thiếu tập trung thôi! Con gái nó cần cù chăm chỉ, thành ra lại hóa hay”; Một người khác đế vào: "Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào, cứ phải lên cấp 3, bọn con trai nó thông minh lắm, nó bứt lên ngay ấy mà…” hoặc “Này nhé, thông minh và tài ba là từ chỉ dành cho bọn con trai thôi…” vân vân.

Hay, ngược lại, có bậc cha mẹ lại “quay lưng” với môn toán, “kỳ thị” kiểu này: Sao cứ phải giỏi toán? Mình ngày xưa cũng dốt toán, sợ học toán thế mà bây giờ cũng ổn, có phải cứ học giỏi toán mới là thông minh đâu? Ở Mỹ có thế đâu? 

(*) Dẫu sao, hai cách kỳ thị ấy, thực ra lại cho thấy một sự lúng túng giống nhau của các bậc cha mẹ: họ bị nhầm lẫn về mục tiêu, mục đích rèn con học toán - họ tự trói chặt hiểu biết của mình vào suy nghĩ: cho con học (may mắn mà học giỏi thì tốt quá!) môn gì đó cuối cùng là để phục vụ cho nghề nghiệp trong tương lai!
Với hiểu biết của mình, mình có quan điểm rõ ràng: Toán học là phương tiện, là môn học (cùng với 5 nhóm môn khác) chứa đựng nhiều tiềm năng để rèn luyện TỐ CHẤT TỔNG LỰC, PHẨM CHẤT TỔNG LỰC cho một cá thể - để cá thể đó có được cốt lõi minh tuệ, vững vàng hơn SO VỚI CHÍNH NÓ NẾU KHÔNG ĐƯỢC RÈN LUYỆN VÀ BỒI DƯỠNG ĐÚNG CÁCH. 

Dấu vết của lối tư duy ngụy tạo thể hiện rất rõ, khi bạn nghe những người ngồi quán bia hơi chém gió, “Mẹ kiếp, thằng ấy ngày xưa đi học ngu bỏ mẹ, bọn tớ toàn gọi nó là con lừa, chỉ được cái chăm, thế mà bây giờ nó nhà lầu xe hơi, vợ đẹp… còn mình thì vẫn là thằng làm công ăn lương. Đúng là đời có số, chả biết thế nào mà lần!”. 

Trong tâm thức người Việt đã có một lối mòn suy luận như sau: tư duy ngụy tạo từ cha mẹ truyền lại cho con cái, thông qua những thói quen, tập quán ứng xử thường ngày như kể trên, chính điều đó là mảnh đất mầu mỡ để nuôi dưỡng thói ngạo mạn vô lối ở trẻ, đặc biệt là trẻ trai (ta đương nhiên thông minh) mặc dù những phẩm chất xã hội như sự chuyên cần, tính tập trung cao độ, thái độ nghiêm túc, vân vân không được rèn luyện gì. Mang cái ngạo mạn (ngã mạn) ấy vào đời và vấp ngã, thất bại liên tiếp, tạo ra tâm lý bất mãn, đổ lỗi cho ngoại cảnh. Lúc này, biểu hiện của thói ngạo mạn, chém gió, phán xét, chẳng qua chỉ là cách để che giấu sự tự ty kém cỏi của bản thân trước dòng chảy “vô thiên vị” của xã hội. 

Những trẻ vì sự thiếu hiểu biết của người lớn, được nuôi dưỡng thói ngạo mạn từ bé, dần rơi vào tâm trạng của kẻ mang chủ nghĩa thất bại tự ty, yếm thế, đôi khi biến thái thành sự hằn học, cay nghiệt.. vì càng sống, càng ôm cái ngã mạn ấy, càng nhận ra cái gọi là “thông minh bẩm sinh” mà không được rèn luyện giáo dục chẳng đem lại bao nhiêu giá trị cho anh ta trước xã hội. 

II/ RÈN LUYỆN PHẨM CHẤT TẬP TRUNG ĐỂ HỌC TOÁN
(*) KHÔNG NHẤT THIẾT PHẢI CÓ NĂNG KHIẾU BẨM SINH MỚI HỌC GIỎI TOÁN
Đánh giá năng lực tư duy logic của con để tìm phương pháp học tập có hiệu quả nhất – mục tiêu số một của việc cần học toán tốt chính là để tăng cường tố chất toàn vẹn cho con (6 môn trụ cột có ý nghĩa bồi dưỡng phẩm chất tố chất toàn vẹn cho một cá thể: Toán – Nhân văn – Piano – Hội họa - Ngoại ngữ – Thể thao). Theo tinh thần đó, không chỉ môn toán, mà với bất cứ môn học nào, mình cũng không áp đặt một kỳ vọng cụ thể về tương lai, nên lộ trình thật kiên định, bền bỉ, thư thái, an nhiên và gặt hái được nhiều lợi lạc trong việc rèn luyện tích lũy những phẩm chất tố chất não bộ, phẩm chất tố chất xã hội cần thiết cho con! 

Lớp vỏ đại não (hay còn gọi là vùng tư duy của Đại não) chủ về tư duy logic là phần hoàn tất sau cùng trong quá trình tiến hóa của con người; nó phát triển từ khi con người cần ngày một nhiều hơn những công cụ lao động tinh vi để hỗ trợ cho hoạt động kiếm ăn, sinh tồn và bảo vệ duy trì nòi giống. Do đó, tư duy logic là tư duy ý chí, chủ động và thực tiễn. 

Kiểu tư duy logic, đương nhiên khác hẳn so với kiểu tư duy toàn vẹn, hình tượng, dự cảm, tình cảm, biểu trưng và không cần sát thực tiễn, đầy tính chủ quan trong cách nhìn, cách cảm (hay còn gọi là “Vùng tình cảm của đại não” (Não cho bú). Đây là dạng tư duy sống động, bản năng, tiềm năng được phát triển rực rỡ khi con người còn chưa quan tâm đến công cụ lao động, sinh tồn dựa vào tự nhiên là chính, nên mặc dù có sự nhạy cảm, mẫn cảm tuyệt vời của loài thú, nhưng tư duy kiểu này thiếu hẳn phẩm chất thực tế, khách quan và cụ thể. 

Bán cầu đại não phải chủ về tư duy hình tượng và bán cầu đại não trái chủ về tư duy logic thực tiễn, khách quan. 

Những chỉ dẫn của khoa học giải phẫu não, đã cho mình một minh triết rằng, trẻ nhỏ dưới 10 tuổi, đều có cảm hứng với tư duy hình tượng, tư duy toàn vẹn, sống động nhưng thiếu thực tiễn, thiếu chủ động, thiếu khách quan. 
Trẻ dưới mười tuổi là biểu hiện đẹp đẽ của quá trình tiến hóa của loài người ở giai đoạn HỒN NHIÊN, chúng thích kiểu tư duy đẹp đẽ, trực quan sinh động, đầy dự cảm, biểu cảm, đầy dấu ấn chủ quan và phóng chiếu. Ngược lại chúng rất ghét kiểu tư duy chủ động ý chí, tư duy thực tế, cụ thể cứng nhắc và không toàn vẹn… đó là kiểu tư duy của bán cầu đại não trái – tư duy logic. 

Hiểu biết về “thế mạnh” tư duy của não bộ qua từng thời kỳ phát triển, đã cho mình nhận thức, đại đa số (trừ những trường hợp cá biệt, không mang tính phổ quát) trẻ em rất ghét học toán bởi sự khô khan, cứng nhắc, đòi hỏi kiểu tư duy ý chí, chủ động, thực tế, cụ thể mà không có vẻ đẹp sinh động nào trong đó. 

Thực tiễn, trong nhiều phỏng vấn những người trưởng thành, đã thành công là nghệ sỹ biểu diễn piano cổ điển (âm nhạc bác học) và các giáo sư, viện sỹ toán học cơ bản… thì mình thấy, ngay cả những con người đã dâng hiến và theo đuổi sự nghiệp của mình suốt đời, đã thành công vang dội, hoặc có một bề dày cống hiến đáng kính phục , thì thuở bé thơ họ cũng rất ngại và ghét hai môn đó, lý do đưa ra rất ngắn gọn: Rất khô cứng, rất nhàm chán và đòi hỏi rất nhiều khổ luyện… không phù hợp với bản tính thích tự do khám phá, tò mò của trẻ nhỏ. 

(*) Đọc đến đây, chắc hẳn bạn sẽ an tâm hơn khi biết rằng, đâu chỉ con bạn mới sợ và ngại học toán - Đó là tất yếu của quy luật phát triển não bộ theo lứa tuổi, là quy luật phổ quát và chúng ta nên chủ động quán chiếu để vạch ra một lộ trình hợp lý, thấu đáo, không mơ hồ, nhằm hỗ trợ con cái bước qua từng giai đoạn học toán một cách hữu ích, nhẹ nhàng và hiệu quả nhất!

(***) Cá nhân Minh Khuê , từ nhỏ đã bộc lộ xu hướng thuận tay trái và mình không có chủ trương “nắn” con gái thuận theo tay phải, nhằm phù hợp với nhiều sắp xếp mặc định của xã hội loài người văn minh. Điều này, cho thấy, Minh Khuê sẽ có những lợi thế nhất định trong việc rèn luyện trí thông minh toàn vẹn như tư duy hình tượng, tư duy không gian, nhậy cảm về ngôn ngữ, âm nhạc, nhậy cảm về màu sắc, nhạy cảm với những hành vi phi ngôn ngữ để cảm nhận về một con người vân vân… Tuy nhiên, bạn ấy có thể sẽ gặp hạn chế và trở ngại nhất định trong việc học toán, kiểu tư duy thực tế, chủ động, ý chí và khách quan. 

Chủ động nhận thức được những điểm mạnh, điểm yếu trong xu hướng tư duy của con gái, mình tự vạch ra một lộ trình để giúp con gái tăng tiến dần mọi phẩm chất của con được hoàn hảo nhất trong bản thể DI TRUYỀN – đúng như nhà giáo dục học Dewey đã nói: “Giáo dục là lần khai sinh thứ hai!” 

Nói về quan điểm sở trường sở đoản, hay nói cách khác là "thế mạnh" và "hạn chế" của mỗi cá thể, trong thành ngữ của người Ý có câu rất sâu sắc: “Sức chứa rượu của chiếc thùng gỗ sồi được quyết định bởi thanh gỗ NGẮN NHẤT, mọi thanh gỗ DÀI HƠN đều trở nên vô nghĩa và chiếc thùng trở nên vô giá trị nếu những thanh dài không cưa bằng thanh gỗ NGẮN NHẤT. 

Cuộc đời cũng vậy, phẩm chất của một cá thể, sức vươn của một nội lực sẽ quy định bởi yếu tố SỞ ĐOẢN của anh ta. Do đó, việc chú trọng để nâng cao, tăng cường, bồi dưỡng để sở đoản ngày càng cải thiện, tiệm tiến đến những yếu tố sở trường, chuyển hóa thành sở trường, có giá trị tương hỗ thúc đẩy những yếu tố khác có cơ hội phát triển tốt nhất.

III/ LỘ TRÌNH VÀ CÁC GIẢI PHÁP ĐỂ GIÚP MINH KHUÊ RÈN LUYỆN NĂNG LỰC TẬP TRUNG CAO ĐỘ, NĂNG LỰC TƯ DUY THỰC TIỄN TRONG HỌC TOÁN
Lộ trình rèn luyện năng lực tư duy thực tế, năng lực tư duy logic, cụ thể, khách quan của Minh Khuê để học toán tốt hơn, gồm 3 dự án sau , thứ tự cũng chính là thứ tự thực hiện trước sau theo thời gian: 1/ Học và luyện đàn piano kiên định theo trường phái âm nhạc bác học. 2/ Dạy con luyện tập với phương pháp tư duy logic thú vị, giúp con có cách tư duy đơn giản, bản chất và không bị mắc dính vào những suy nghĩ mặc định trước đó. 3/ Viết chính tả số điện thoại: Rèn luyện kỹ năng tập trung cao độ, kỷ luật, và tư duy thực tế, khách quan cải thiện rõ rệt khả năng hấp thụ môn toán của Minh Khuê.

1/ HỌC VÀ LUYỆN ĐÀN PIANO THEO TRƯỜNG PHÁI ÂM NHẠC BÁC HỌC. 
*Từ những nghiên cứu khoa học đã chứng minh, sự tuần thục và hoàn chỉnh trong phát triển của hai bán cầu đại não người có liên quan chặt chẽ với hoạt động của hai tay: Bán cầu đại não phải – chủ về tư duy hình tượng, tính toàn vẹn, khái quát, tư duy hình ảnh, nghệ thuật, ngôn ngữ … có liên quan đến sự thuần thục của tay trái; Bán cầu đại não trái – chủ về dạng tư duy logic, tư duy phân tích, tuyến tính, toán học, khoa học, siêu hình… có liên quan mật thiết đến sự thuần thục của tay phải!

** Trong quá trình tiến hóa của xh văn minh loài người, xu hướng sử dụng nhiều hơn tay phải trong mọi hoạt động, thuận tay phải,đồng thời dẫn đến thực trạng các công cụ lao động, đồ vật được chế tạo, sản xuất phục vụ nhu cầu của con người đều dành cho người thuận tay phải. Thực tế này dẫn đến một hệ quả hiển nhiên là, bán cầu đại não trái được tập dượt nhiều hơn, thành thục hơn so với bán cầu đại não phải - bán cầu có liên quan mật thiết với hoạt động của tay trái. 

*** Từ hai hiểu biết khoa học trên, giúp mình nhận ra rằng, luyện tập cùng chiếc đàn piano (dương cầm) là một giải pháp tuyệt vời để giúp đứa trẻ cân bằng lại sự thuần thục của hai bán cầu đại não, khi tuổi não bộ vừa phát triển trọn vẹn (cả về thể tích, chất lượng và trọng lượng theo như khoa học đã chứng minh) ấy là lúc trẻ tròn 4 tuổi. 
Vì sao vậy? 
Vì piano là nhạc cụ đòi hỏi người tập luyện phải sử dụng hai bàn tay cân bằng ; mỗi ngón tay đảm nhiệm những nhiệm vụ và các phím khác nhau, nhưng nhìn chung, chúng đều phải làm việc ngang nhau về cường độ, độ khéo léo cũng như độ nhanh nhậy… Điều đó, mang tới một giá trị/ một hiệu ứng kép, đó là rèn luyện cho hai bán cầu đại não của trẻ sự thuần thục tương đương, không bị thiên lệch, giúp trẻ dần sở hữu một não bộ tư- duy- cân- phương hoàn hảo và hài hòa nhất của bản thể chúng!
Đặc biệt, điều này rất rõ ràng khi trẻ luyện bộ Bình quân luật (Fuga và Prelude) của nhà soạn nhạc J.Bach và các bài luyện ngón etude

**** Nếu bạn đã từng nghe nói rằng “hình tượng âm nhạc của tác phẩm” là một cụm từ quen thuộc khi bình luận về một tác phẩm âm nhạc cổ điển - bác học nào đó, thì dường như, bạn đã nhận ra sự liên quan (hay tính phụ thuộc, kết nối lẫn nhau) giữa âm nhạc bác học với hội họa, văn học, điêu khắc… vân vân, tức là sự giao thoa giữa các loại hình nghệ thuật khác với nhau là khá rõ nét. 

(*) Tuy nhiên, bạn khó lòng nhận ra mối liên hệ khăng khít giữa ÂM NHẠC HÀN LÂM BÁC HỌC VỚI TOÁN HỌC, và giữa hai lĩnh vực này có sự tương hỗ kỳ diệu khiến mình phải kinh ngạc!

(*) Nếu trong toán học cơ sở, gồm có 9 chữ số tự nhiên từ 0 đến 9; và từ 9 chữ số đó sẽ là một vũ trụ thiên biến vạn hóa các giá trị hoàn toàn khác nhau. Ví dụ: số 1 và số 2 đứng cạnh nhau, nhưng chỉ cần hoán đổi vị trí, thì giá trị của chúng là hoàn toàn khác nhau. Âm nhạc bác học – cổ điển cũng vậy: chỉ từ 7 nốt nhạc cơ bản: Đô – rê - mi – pha – xon – la – xi phối hợp với dấu thăng giáng đi kèm… đã mang tới cho nhân loại một vũ trụ bao la những giai điệu, những tác phẩm đồ sộ hoàn toàn khác nhau, điển hình là tác phẩm của các thiên tài: L. van Beethoven; Mozart; Haydn, J. Bach…

Điều này cho mình gợi ý: khác với ngôn ngữ, bạn có thể dựa vào văn cảnh, câu đứng trước, câu đứng sau, thậm chí dựa vào cả bài viết, bài nói, để đoán biết một từ bạn vừa nghe thoáng qua, mà 99% là đoán đúng! 
Ngược lại, trong toán học và âm nhạc bác học, bạn không được phép tư duy kiểu “hình tượng/hình ảnh” như thế! Bạn phải tập trung cao độ để nhận thấy sự khác biệt, hoán đổi vị trí của con số (trong toán học) hay nốt nhạc (trong âm nhạc) để nắm bắt và tin chắc chúng “mang – giá - trị” nào, chứ không thể phỏng đoán và dùng phép loại trừ như cách tìm giá trị của từ ngữ! 

Như vậy, cả toán học và âm nhạc bác học đều yêu cầu một dạng phẩm chất trong tư duy, đó là: tính tập trung cao độ; tính thực tế khách quan, không áp đặt chủ quan; tính kỷ luật tuyệt đối trong nghiên cứu/tìm tòi và khổ luyện! 

Hiểu biết khoa học này rất thuyết phục khi mình biết rằng, có nhiều nhà toán học/khoa học lừng danh thế giới, đồng thời là nhà soạn nhạc và là pianist rất “chuyên nghiệp” như:
Pythagoras - Triết gia người Hy Lạp/nhà toán học/nhạc sĩ, pianist 
Albert Einstein – nhà vật lý học/ pianist và violin 
Enrico Fermi – nhà vật lý học/chơi piano 
Richard Feynman – nhà vật lý học/ hoạ sĩ 
Werner Von Braun – nhà khoa học tên lửa/chơi piano và cello 
Edward Teller - nhà vật lý học/ Pianist 
Albert Schweitzer - bác sĩ/ pianist và chơi organ nổi tiếng thế giới đặc biệt, ông chơi những tác phẩm của J. Bach rất hay. 
Gerald Edelman - Nobel sinh học/chơi violin
và danh sách này còn kéo dài nữa, nếu bạn quan tâm tìm hiểu! 

GHI CHÚ: 
Phần (1) được trích đoạn từ bài viết: trả lời 6 câu hỏi mấu chốt để đồng hành cùng con luyện đàn piano


2/ CÙNG CON GÁI LUYỆN TẬP PHƯƠNG PHÁP TƯ DUY LOGIC, TƯ DUY ĐI THẲNG VÀO CỐT LÕI, BẢN CHẤT MỘT CÁCH THÚ VỊ và không bị mắc dính vào những mặc định trước đó.

Trong cuộc sống hàng ngày, mình nhận ra, cách để dạy con hay nhất của một người mẹ là vừa làm việc vừa cuốn hút trẻ cùng làm, cùng chơi và đưa ra những câu đố vui, dí dỏm, kiểu như: 

*Mẹ Hải Âu: Đố Khuê, con gà mái của nhà ông A, chạy qua vườn của bà B và đẻ một quả trứng, vậy quả trứng là của ai?
*Khuê: của con gà mái ạ! 
Mẹ: Ô con giỏi quá, thế mẹ tưởng là quả trứng của ông A chứ? 
Khuê: Con gà là của ông A nuôi, nhưng quả trứng thì nhất định của con gà mái chứ, ông A không đẻ được trứng mà! 

(*) Bài học tư duy logic 2:
Mẹ: Trong quân đội, ai là người đi giầy cỡ to nhất
A: Bộ binh
B: hải quân 
C: không quân
Hoặc đáp án khác có kèm lời giải thích
Khuê: ba đáp án đều không hoàn toàn chính xác ạ, theo con “ai chân to thì đi số giày to” mới là câu trả lời đúng nhất ạ! 

(*) Bài học tư duy logic 3:
Ba người chung nhau dưới một cái ô, đến nơi mà không ai bị ướt tý nào, hỏi bằng cách nào mà họ không bị ướt? 
Khuê: vì trời không mưa nên không ai bị ướt ạ! 

(*) Bài học tư duy logic 4:
Có một viên ngọc trai trong chiếc lọ pha lê, làm thế nào đẻ lấy được viên ngọc , biết rằng bạn không được vặn nút chai, và không được đập vỡ chai?
Khuê: Vậy thì con sẽ vặn cái lọ còn nút chai thì giữ yên, như vậy là con vừa lấy được viên ngọc, vừa không vặn nút chai và cũng không phải đập vỡ chai… 

Những trắc nghiệm tư duy logic kiểu này, vừa tạo nên sự thú vị vừa rèn luyện khả năng tư duy đi thẳng vào trung tâm vấn đề, không bị đánh lạc hướng bởi những mặc định trước đó. 

3/ VIẾT CHÍNH TẢ SỐ ĐIỆN THOẠI: RÈN LUYỆN KỸ NĂNG TẬP TRUNG CAO ĐỘ, KỶ LUẬT - TƯ DUY THỰC TẾ KHÁCH QUAN 

Mặc dù, dự án học piano được thực hành kiên trì, bền bỉ, đòi hỏi sự tỉnh táo của hai bán cầu đại não, đòi hỏi một tư duy tỉnh táo, thực tiễn trên bản nhạc đầy tính triết lý, nghiêm khắc, không nhân nhượng… thì cho đến lớp 4, nhiều khi Minh Khuê vẫn bộc lộ những hạn chế phổ biến như phần đông các bạn khác: bài toán khó thì làm được, bài dễ thì sai; Hoặc, các bước phát triển thì đúng nhưng đến khi giải phương trình tìm nghiệm thì nhầm lẫn con số và đáp án sai. 

Nhận ra đây là một hạn chế bộc lộ thiên hướng rõ nhất trong tư duy của trẻ nhỏ, mình quyết định tăng cường thêm một dự án nữa, nhằm rèn cho con gái phẩm chất tư duy phù hợp với các bộ môn logic, thực tiễn, tôn trọng khách quan và tôn trọng tuyệt đối tính kỷ luật nội tại của khách quan chẳng hạn như môn toán học. 

Việc nhớ chữ số và giá trị của những con chữ đứng cạnh nhau hoàn toàn khác biệt khi có sự hoán đổi vị trí, do đó, để không mắc phải sự nhầm lẫn khi NGHE ĐỌC CHỮ SỐ, hoặc khi NHÌN VIẾT CHỮ SỐ… là một phẩm chất cần rèn luyện, chứ nó không hoàn toàn tự nhiên có được trong tố chất của trẻ nhỏ, vốn thích lối tư duy sinh động, toàn vẹn, hình tượng và đại khái. 

Do đó, mình tìm ra một giải pháp sau: Hàng ngày, mình hoặc chị gia sư sẽ giúp con gái viết chính tả một trang danh bạ điện thoại (sách của Bưu điện Hà Nội xuất bản hàng năm). 

Viết chính tả số điện thoại không có bất cứ quy luật nào, không có bất cứ sự gợi ý của văn cảnh như trong cách "NHỚ NGÔN NGỮ". Đây là cách mình yêu cầu con gái BUỘC PHẢI NHỚ VÀ GHI LẠI CHÍNH XÁC những con số sắp xếp tùy tiện, không có nhịp điệu, không có văn cảnh để hỗ trợ cho thói quen “võ đoán” mà TƯ DUY NGÔN NGỮ quen dùng. Bài luyện này thực sự là một thách đố ngay cả với người trưởng thành chứ không chỉ với trẻ nhỏ. Tuy nhiên, việc tập một thói quen tư duy mới cho não của trẻ lại đạt hiệu quả ngoạn mục và khả quan hơn rất nhiều so với cùng việc này đối với người trưởng thành. 

Do vẫn mang thói quen TƯ DUY GHI NHỚ NGÔN NGỮ - NHÌN NGÔN NGỮ, áp dụng vào trong quá trình rèn luyện, tập chép chính tả số điện thoại, đã khiến cho Minh Khuê liên tiếp mắc sai lầm, nhận được mức điểm -50. Việc bộc lộ khiếm khuyết này ở mức “trầm trọng” (âm 50 điểm, tương đương với 60 lỗi sai trong một trang tập chép, theo hướng dẫn nghe đọc 3 lần – chép lại vào vở), đã giúp Minh Khuê nhận ra vấn đề của bản thân trong việc học toán. 

Mình giải thích cho con rằng, điều này cho thấy, tuy con rất nỗ lực nhưng điểm chưa cải thiện vì con chưa loại bỏ được cách tư duy "GHI NHỚ NGÔN NGỮ" khi con học toán.

Xen kẽ việc “nghe đọc và chép số điện thoại”, mình yêu cầu con tập chép “nhìn số điện thoại rồi chép lại vào vở” với thời gian được rút ngắn dần. 

-Nghe đọc 3 lần rồi chép số điện thoại (một trang) vào vở, hoặc: 
-Nhìn kỹ dãy chữ số rồi chép số điện thoại vào vở (một trang danh bạ điện thoại) 

Cả hai bài luyện này, ban đầu mình khuyến khích Minh Khuê đọc nhẩm chữ số thành tiếng, mục đích là để hỗ trợ cho sự tập trung toàn giác (sự tập trung toàn bộ các giác quan), khiến việc chép được chính xác hơn. 

Sau 3 tháng rèn luyện kiên trì, nghiêm túc, hàng ngày, có chấm điểm, rút kinh nghiệm... Minh Khuê đã có những bước tiến lớn trong học môn toán, điểm số ổn định ở mức cao, không trồi sụt, tình trạng bài khó thì làm tốt, bài dễ thì mắc lỗi sai trước đó… hoàn toàn được khắc phục. Do đó, ở những kỳ thi toán phổ cập, SAT I ; SAT II, Minh Khuê luôn đạt điểm tuyệt đối một cách nhẹ nhàng vì ở mức độ nhận thức này, sự nghiêm túc, cẩn thận, biết tư duy đúng, luôn đem lại kết quả cao nhất, mà không quá sức của trẻ. 

Đi đôi với việc bồi dưỡng tình yêu, đam mê với toán học thông qua việc 
a) Chọn bạn cùng học, cùng chơi cờ với con dưới hình thức anh /chị gia sư giỏi, đam mê toán học;
b) Chọn cho con được học với những thầy cô có tâm huyết, có năng lực toán học, có năng lực sư phạm tốt. 
c) Tạo điều kiện cho con gái chơi cờ vua, cờ tướng với nhiều đối tượng giỏi cờ khác nhau như các anh chị sinh viên là kỳ thủ có giải thưởng tại các cuộc thi cờ, đặc biệt tìm cơ hội để được "tỷ thí" và học hỏi với những kỳ thủ vỉa hè đầy đam mê và nhiều mẹo mực… 

Sự tiếp cận đa dạng, bắt đầu sớm, bền bỉ khiến cho não bộ của Minh Khuê được tập rèn liên tục thói quen tư duy logic, thói quen vạch sơ đồ từ 2 đến 4 nước đi trong bán cầu đại não, thói quen nhớ và nhìn dãy số một cách nghiêm túc, thực tiễn, không bị ảnh hưởng của kiểu tư duy “ghi nhớ ngôn ngữ”. 

Sự rèn luyện có nhiều hứng thú, khám phá, tự tin, tuần tự tiệm tiến, không nôn nóng, không kỳ vọng cụ thể… khiến cho chất lượng học môn toán nói riêng và các tố chất phẩm chất như sự nghiêm túc, tư duy thực tiễn, tính kiên nhẫn, bền bỉ… của Minh Khuê có những tiến bộ vượt bậc, hoan hỷ và tươi tắn. 

KẾT LUẬN: 
Mặc dù, không phải "đúc" ở bất cứ lò luyện thi nào, nhưng Minh Khuê lần lượt thi lên cấp hai vào các lớp chuyên chọn nổi tiếng ở Hà Nội cả ba môn: Toán - Văn - Anh một cách vững vàng, dù không phải là thủ khoa. Cấp ba cũng thế, Minh Khuê không theo các lớp luyện thi nảy lửa, vẫn duy trì học tập kiên trì các môn khác nhau, Khuê vẫn lọt vào các lớp chuyên dù điểm không rất cao. 

Quan điểm của mình về các cuộc thi, là coi đó như một chiếc ba ri e cần thiết vượt qua, là một thực tế khách quan của xã hội loài người, nên không lảng tránh, chối bỏ hay phản ứng cực đoan. Quan trọng hơn, "thi cử" được hai mẹ con mình coi là tình huống hoàn hảo, để con gái tập dượt dần kỹ năng CHUẨN BỊ CHU ĐÁO, khả năng bật cao hơn, bình tĩnh hơn, nhìn rõ các đối thủ cuộc thi để khiêm nhường học hỏi, giúp con có được kinh nghiệm, ngày càng có được tâm thế vững vàng, tỉnh táo để tư duy, làm việc, sáng tạo và hoàn tất các phần việc một cách tốt nhất, ngay cả trong áp lực. 

Tuy nhiên, mình cũng hiểu, mỗi cuộc thi đều có những tiêu chí riêng để chọn lọc đối tượng theo tiêu chí đó, cho nên, xét ở góc độ học vì đam mê và giác ngộ chân lý khách quan, thì thi cử là một rào cản của tự do sáng tạo… Do đó, không nhất thiết phải vượt các cuộc thi với điểm tuyệt đối, hay thủ khoa… Bởi để đạt mức tuyệt đối hoặc tiệm cận sự tuyệt đối, trẻ cần dành quá nhiều thời gian, năng lực tư duy để học luyện, học nén, sao cho khớp nhất, thấu đáo nhất tiêu chí tuyển chọn của cuộc thi, điều này dẫn đến lãng phí tiềm năng cũng như thời gian của trẻ. Trong khi trẻ theo đuổi để kỳ vọng cao nhất tiêu chí cuộc thi, chúng đã bị đánh mất sức sáng tạo, đà sáng tạo mà lẽ ra chúng sẽ có được nếu chúng học để khám phá và đam mê. 

Thực tiễn cho mình nhận thấy, sau khi hào quang của cuộc thi đã tạm lắng, cuộc rượt đuổi trong hấp thu việc học hàng ngày, đã bộc lộ những bạn đạt điểm thủ khoa chưa hẳn đã là những bạn có sức sáng tạo, sức bứt phá ngoạn mục, đôi khi đuối dần rồi chìm hẳn. Những bạn điềm đạm với mức điểm đủ đỗ, đủ vào lớp lại có sức bật, sinh động, hứng thú với việc học hơn, hiệu quả vì thế sẽ bản chất và bền vững hơn rất nhiều. 

Chú thích ảnh: ĐẾN VỚI THIÊN NHIÊN ĐỂ NHẬN ĐƯỢC SỰ CÂN BẰNG HÀI HÒA. 
Để học tập và hấp thụ tốt kiến thức, chuyển hóa kiến thức thành tuệ giác thì điều quan trọng là phải tạo cho trẻ sự hứng thú, cảm hứng và yêu thích. Một tâm hồn rộng mở, gần gũi thiên nhiên là yếu tố quan trọng giúp trẻ luôn có được sự khỏe khoắn, quân bình của thần kinh, sức sáng tạo và đam mê của não bộ với việc học tập vì thế luôn được duy trì bền vững.
 — with Thảo Triều and Lã Hồ Minh Khuê at Thiên nhiên an lành là nơi di dưỡng tâm hồn và trí tuệ.